Gặp tri âm tri kỷ có vui lắm cũng chỉ nhấp môi vài ba chén đủ giữ mình. Hội họp gì mình cũng thường vắng, ấy là giải thích thêm chút để một số anh em đỡ phải hiểu nhầm mình, vì cái kiểu khất lần khất lượt.
BÀI THƠ "CHIỀU BUỒN QUÁ"
Tác giả: Nhà thơ Lê Đình Tiến
Một người anh bạn thơ bảo.
Mày không uống rượu là mày giết thơ mày dần dần, cứ phải yêu và phải rượu nó mới phiêu...( Mình không biện minh và chỉ cười )
Ấy là ông ý thích cái bài thơ " Chiều Buồn Quá" của mình. Cái thời mà ngồi cùng ông uống bia bên một quán bên bờ sông Hồng, rồi lững thững đi bộ về, tay vẫn cầm lon bia vừa đi vừa uống và đầu khe khẽ ngân lên những câu thơ:
"Chiều buồn quá nắng rơi đầy lối cũ
Ta tiễn ta đi bóng rổ âm thầm
Chiều buồn quá tiếng đàn như thõng xuống
Ai nhặt dùm hình bóng của thanh âm..."
Rồi tối hôm sau mình nhắn tin gửi ông bài thơ đó. Ông rất khoái... Nhưng bài thơ phải đến vài năm sau mới hoàn chỉnh xong.
Tuổi trẻ thì thường bồng bột, mình tửu lượng kém, lại thêm ít rượu vào thì như một người khác... Suýt chết vì rượu rồi cũng ghê. Cho nên mình bỏ hẳn. Gặp tri âm tri kỷ có vui lắm cũng chỉ nhấp môi vài ba chén đủ giữ mình. Hội họp gì mình cũng thường vắng, ấy là giải thích thêm chút để một số anh em đỡ phải hiểu nhầm mình, vì cái kiểu khất lần khất lượt.
Và dưới đây là bài thơ đó. Ổng kêu đăng lại. Ai đọc rồi thì thôi Chiều Buồn Quá
Chiều buồn quá nắng rơi đầy lối cũ
Ta tiễn ta đi bóng đổ âm thầm
Chiều buồn quá tiếng đàn như thõng xuống
Ai nhặt dùm hình bóng của thanh âm?
Về đâu nữa cánh chim trời phiêu dạt
Bao nhiêu năm vẫn cô lẻ một mình
Chiều buồn quá cốc bia giờ cũng nhạt
Muốn nhậu mặt trời cho đêm tối lênh đênh.
Chiều buồn qúa trương lên từng nỗi nhớ
Ai vẽ mùa thu cho lá lại tươi màu
Đời lăn lóc mấy cuộc tình chóng vánh
Những mặt người đang va đập vào nhau…
Chiều buồn quá chuyến xe vừa xa khuất
Ai tri âm tri kỉ nữa bây giờ
Người đi chắc nhớ thương người ở lại
Ai thương giùm cho một kẻ làm thơ?
Chiều buồn quá muốn gào lên một tiếng
Nhưng âm thanh cô độc giữa im lìm
Ta khôn lớn đến giờ ta mới hiểu
Cái thét gào ở trong những lặng im…